XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tổng Giám đốc tỏ tình


phan 4


"Cô đang lẩm bẩm những gì vậy?" Kể từ khi bước ra thánh viện Mary, người con gái phía sau không ngừng lẩm bẩm, Ôn Mỹ Phách dừng chân lại, cười như không cười nhìn cô.
"Tôi nói anh táng tận lương tâm, lòng dạ hiểm độc lại tàn nhẫn!" Trừng mắt với nụ cười chói mắt của hắn, Đường Hiểu Ân cũng không ẩn nhẫn nữa, nói ra tất cả bất mãn trong bụng.
"Hiểu Ân!" Không nghĩ đến cô sẽ lại lớn tiếng với Tổng giám đốc trên đường, Lương Cảnh Thư vội vàng ngăn cản.
"A! Thì ra cô đang mất hứng chuyện cô nhi viện." Đối với giọng nói tức giận của cô, Ôn Mỹ Phách cũng không giận, chỉ mỉm cười nhìn lại.
Loại khuôn mặt tươi cười này, loại khuôn mặt tươi cười đáng khinh này. . . . . . Thật giống như hắn vẫn luôn đợi cô phát tác tính tình! Nhưng cô không hiểu, hắn tại sao phải chọc giận cô chứ?
"Anh lại có thể độc ác đến mức cự tuyệt yêu cầu của viện trưởng Vương, anh rốt cuộc có còn chút đồng cảm nào không?" Đường Hiểu Ân kích động hỏi.
Tròng mắt đen thâm thúy tĩnh mịch không sợ hãi ánh mắt đôi mắt cô, Ôn Mỹ Phách khẽ mỉm cười. "Tôi là thương nhân, không phải nhà từ thiện, mọi việc tất nhiên lấy ích lợi làm đầu. Liền tính tôi muốn làm nhà từ thiện, cũng phải có tiền vốn làm nhà từ thiện trước."
"Tập đoàn Hán Hoàng còn chưa đủ tiền vốn sao? Rốt cuộc anh phải có bao nhiêu tài phú nữa mới có thể thỏa mãn?" Đường Hiểu Ân cười lạnh.
"Cho đến khi tiền đè chết thì thôi."
"Anh nói cái gì?" Tuyệt không để ý cô ở trên đường cái rống to với mình, giọng Ôn Mỹ Phách vẫn bình thản đến tức chết người như thế.
"Tiền thánh viện Mary nợ tập đoàn Hán Hoàng, đối với tập đoàn Hán Hoàng mà nói cũng chỉ như lông gà vỏ tỏi, tại sao anh không chịu ra tay chứ? Anh có năng lực nên trợ giúp kẻ yếu, đây không phải là lẽ thường tình sao?"
Thú vịnhìn cô, Ôn Mỹ Phách cũng không trả lời ngay vấn đề của cô.
Thì ra đây chính là bộ dáng tràn đầy hạo nhiên chính khí, quả nhiên rất chói mắt! Khiến cho hắn thay đổi hoàn toàn ấn tượng về cô!
"Thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện đương nhiên." Hắn mỉm cười.
"Tôi biết, nhưng tập đoàn Hán Hoàng cũng không thiếu chút tiền này, lại quan hệ đến sự tồn vong của thánh viện Mary, anh rốt cuộc có còn lương tâm hay không? Có nghiêm túc nhìn khuôn mặt tươi cười của những đứa bé kia không?" Đường Hiểu Ân giận đến mặt đỏ ửng.
". . . . . ."
"Trong mắt anh, trừ tiền ra những thứ khác không là gì sao?" Đôi mắt đẹp của Đường Hiểu Ân giận đến sắp phun ra lửa.
"Hiểu Ân, em đừng nói nữa." Thấy cô càng nói càng quá đáng, Lương Cảnh Thư vội vàng quát bảo ngưng lại.
"Liền tính tôi đồng ý thư thả một năm thì như thế nào? Bọn họ cuối cùng cũng không chống đỡ tiếp được." Lời của hắn rất tàn khốc, cũng là sự thật, đây là kinh nghiệm mấy năm nay hắn rút ra được.
Không hiểu được tự lập, chỉ muốn tìm kiếm trợ giúp, cả đời cũng không đứng lên được.
"Anh không đồng ý, sao biết cô nhi viện không chống đỡ tiếp được." Đường Hiểu Ân không phục hỏi ngược lại.
"Cô rất muốn giúp viện trưởng Vương?" Ôn Mỹ Phách nhíu mày hỏi ngược lại.
"Chỉ cần là người đều sẽ nghĩ giúp bọn họ." Đường Hiểu Ân cắn răng trả lời.
Chậc chậc, mèo hoang miệng lưỡi bén nhọn. Cô đây không phải đang chửi khéo hắn không phải người sao?
"Đừng nói tôi không có lòng đồng cảm, không bằng chúng ta làm cái giao dịch đi." Ôn Mỹ Phách nở nụ cười rực rỡ khiến người ta da đầu tê dại.
Quả thực, sáu trăm vạn đối với tập đoàn Hán Hoàng mà nói chỉ như một cái lông gà, nhưng cô cho rằng sáu trăm vạn dễ dàng kiếm được sao? Mỗi đồng tiền tập đoàn Hán Hoàng kiếm được đều là kết quả nhân viên cực khổ làm việc!
"Giao dịch gì?" Vừa thấy nụ cười kia, Đường Hiểu Ân lập tức đề phòng hỏi. Kể cả cô hiểu Ôn Mỹ Phách không sâu, cũng biết đằng dau nụ cười này không có gì tốt cả.
Cáo chúc tết gà, chính là loại khuôn mặt tươi cười gian trá này.
"Trong vòng một tháng, nếu như cô có thể kiếm được một nửa tiền nợ cho thánh viện Mary, cũng chính là ba trăm vạn, tôi sẽ không thu số tiền nợ còn lại, mặt khác tôi sẽ tự nguyện quyên góp cá nhân ba trăm vạn cho cô nhi viện." Ôn Mỹ Phách nhíu mày.
"Anh sẽ có lòng tốt như vậy sao?" Đường Hiểu Ân vẻ mặt hồ nghi.
"Tôi không nói đùa." Hạo nhiên chính khí a! Trước đây rất lâu hắn cũng đã vứt bỏ thứ này đi, hắn rất tò mò thứ này còn tồn tại trong cuộc sống hiện thực không?
Chắc sẽ không, nói thẳng ra ‘hạo nhiên chính khí’ cũng chỉ là chính trực không biết tự lượng sức mình, trừ việc làm vết thương càng sâu thì chả còn ý nghĩa gì. Bởi vì thực tế rất tàn khốc vô tình, cho nên mới phải nói ‘vô gian bất thương’ nha!
"Nếu như tôi không đạt được?" Đường Hiểu Ân cẩn thận hỏi.
Cùng gian thương Ôn làm giao dịch tốt nhất nên nói rõ ràng, để tránh mình bị bán đi còn ngây ngốc giúp hắn đếm tiền.
"Nếu cô không đạt được, nhất định phải làm đầy tớ cho tôi một tháng." Ôn Mỹ Phách thu lại mặt cười, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt như ngọc thạch đen sáng chói khóa chặt cô. "Nói đầy tớ chính là ‘tuyệt đối’ phục tùng tôi, tôi nói cái gì cô cũng phải làm theo, không được cãi lời."
Cô nếu không đạt yêu cầu, đại biểu cõi đời này căn bản không có tinh thần trọng nghĩa chân chính, mà hắn cũng sẽ tiếp tục làm gian thương của hắn, thuận tiện đạp đổ kiêu ngạo tự ái của cô.
Lấy khoản nợ của thánh viện Mary làm tiền cuộc, nhưng với hắn thì chính là đánh cuộc bằng lợi ích kinh người mà cô không thể tưởng tượng nổi.
Đó cũng không phảilàmấy triệu, mấy chục triệu, mà là vài tỷ!
Cắn môi không lên tiếng, Đường Hiểu Ân nghiêm túc suy tính.
Không biết chuyện gì xảy ra, cô chính là cảm thấy trong đó có bẫy rập.
"Tôi nói trước, khoản tiền này cô phải tự mình nghĩ biện pháp kiếm, thậm chí quyên góp cũng cũng không được, cũng đừng nghĩ vay mượn, nếu không giao dịch của chúng ta không thành lập, như vậy cô hiểu chưa?" Giọng nói chưa dứt, ánh mắt Ôn Mỹ Phách vô tình hoặc cố ý liếc về hướng Lương Cảnh Thư, ý vị cảnh cáo rõ ràng.
Người sau vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn, lập tức lúng túng quay mặt.
"Như thế nào? Muốn nhận khoản giao dịch này không?" Ôn Mỹ Phách hỏi lần nữa.
Khoản giao dịch này kiểu gì cô cũng có lời.
"Được, tôi nhận" chần chờ ba giây, Đường Hiểu Ân dùng sức gật đầu, ánh mắt kiên định như ánh lửa nhìn lại hắn. "Tôi nếu như không đạt được, sẽ làmđầy tớ một tháng, ngược lại, tôi hi vọng anh có thể thực hiện được cam kết của anh." Cô giương cao chiếc cằm nhỏ nhắn nói với hắn.
Kể cả thất bại cũng chỉ làm đầy tớ của hắn, một tháng nhẫn nhịn rồi cũng sẽ trôi qua, nhưng nếu thành công, cô có thể cứu được thánh viện Mary, cô chịu chút thiệt thòi cũng chả có gì!
"Đồng ý." Ôn Mỹ Phách nở nụ cười quỷ quyệt.



Chương 4
“Tổng giám đốc, thật sự ngài đánh cược cùng Hiểu Ân sao?” Đặt tài liệu cầm trong tay đặt xuống bàn làm việc, lông mày Lương Cảnh Thư nhíu lại, không xác định hỏi.
“Đó không phải đánh cược, là giao dịch.” Đang xem tài liệu Ôn Mỹ Phách giương mắt liếc nhìn anh một cái, bên môi lại cười rực rỡ. “Sao vậy? Nét mặt cậu thật khó coi.”
“Có phải không lấy được mảnh đất cô nhi viện Mary, ngài là người quyết định của Ôn thị, dù sao Ôn Ngọc Viễn đã rục rịch ngóc đầu dậy, không ngừng tìm cơ hội muốn kéo ngài xuống. Vì khu vực buôn bán này, tổng giám đốc đã nỗ lực suốt hai năm, tôi không hy vọng vì Hiểu Ân lỗ mãng mà liên luỵ đến ngài.”
“Cảnh Thư, không cần lo lắng, nếu tôi đề ra giao dịch này: trong lòng đều có tính toán.” Ôn mỹ Phách liếc về phía ngoài phòng làm việc, Hiểu Ân đang cúi đầu vắt óc suy nghĩ làm sao kiếm được ba trăm vạn trong vòng một tháng, phát hiện bộ dáng khi cô không tức giận rất dịu dàng đáng yêu, chỉ tiếc cô vừa nhìn anh là nóng hừng hực, giống như muốn đâm chết anh.
Nhưng mà, đó cũng là anh hy vọng không phải sao? Anh hy vọng cô ghét anh nha! “Nếu cô ấy có thể vì cô nhi viện Mary mà trong một tháng kiếm được ba trăm vạn, cho cô ấy một phần thưởng cũng là việc nên làm.”
“Nhưng, ngộ nhỡ công ty tổn thất phải làm sao?”
“Tôi đã không để ý, cậu còn lo cái gì?” Ôn mỹ Phách cười hỏi.
“Nhưng ——” Lương Cảnh Thư còn có lời muốn nói.
“Cảnh Thư, cậu cũng thấy mấy năm nay tôi thay đổi chứ? Thật ra tôi luôn suy nghĩ vấn đề này.” Anh nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của Lương Cảnh Thư, mắt hiện ý cười.
“Tổng giám đốc, tôi không hiểu ý ngài.”
“Bây giờ tôi rất khác trước đây, năm năm trước tôi không thể chấp nhận sự việc, hôm nay tôi lại có thể không chút do dự làm, thậm chí không cảm thấy áy náy, đõ cũng không phải điều tốt, Cảnh Thư.”
“Tổng giám đốc chỉ nghĩ muốn phá bỏ cô nhi viện Mary sao? Đây là chuyện thực tế, tôi tin chắc tổng giám đốc cũng không đồng ý.” Lương Cảnh Thư cau mày.
“Cũng không phải chỉ có chuyện cô nhi viện Mary, còn chuyện mấy bác nữa, cậu thật sự cho là tôi không thay đổi sao? Vẫn cho rằng tôi là một người trong mắt chỉ có lợi ích thôi sao?” Ôn Mỹ Phách cười như không cười nhíu mày.
“Tôi chỉ có thể nói……” Lương Cảnh Thư hít sau một hơi, ánh mắt kiên định, “Nếu như tổng giám đốc biến thành ác ma, tôi cũng sẽ cùng ngài xuống địa ngục!”
“Chậc chậc! Cảnh Thư, cậu nên suy nghĩ mình đang nói cái gì? Giới tính của tôi không có lệch lạc nha, tôi thanh minh trước, tôi thích phụ nữ đó!” Mặt Ôn Mỹ Phách lộ vẻ cổ quái nhìn anh.
“A! Tôi không có ý này……….” Ôn mỹ Phách trả lời khiến Lương Cảnh Thư lung túng đỏ mặt, “Tôi cũng thích phụ nữ, tôi đối với tổng giám đốc không phải ——”
“Tôi biết, cậu trung thành! Tôi chỉ nói đùa một chút, cậu đừng tưởng thật.” Ông Mỹ Phách mỉm cười khoát tay, “Cậu có thấy, loại ánh áng trên người Đường Hiểu Ân, cùng hắc ám trong lòng tôi rất đối lập.” Cho nên mỗi lần vừa thấy cô, anh sẽ cảm thấy trong lòng có cái gì đó xôn xao.
Vì vậy anh luôn không hiểu tại sao muốn chọc cô, thích nhìn cô tức giận đến mức giơ chân.
“Xác thực từ nhỏ Hiểu Ân đã là một cô gái chính nghĩa, nhưng cũng không chứng tỏ tổng giám đốc ngài là người xấu.” Lương Cảnh Thư vội vàng giải thích.
“Toàn thế giới cho rằng tôi là người tốt, cũng chỉ có cậu.” Ôn mỹ Phách đùa cợt nhíu mày.
“Tổng giám đốc ——”
“Đừng vội, nghe tôi nói hết,” anh chau mày ý bảo anh (Lương Cảnh Thư) câm miệng. “Đường Hiểu Ân khiến tôi nhớ tới ban đầu mình mới tiếp nhận tập đoàn Hán Hoàng thật chính trực cùng ngu đần, bây giờ nhớ tới thật khiến người ta hoài niệm, cho nên tôi mới đề ra giao dịch này, mặc dù nhìn lại là buôn bán lỗ vốn, nhưng cô ấy muốn làm được cũng khá khó.”
Đây là loại tâm tình rất phức tạp, phức tạp đến mức ngay cả anh cũng cảm thấy mình có chút bệnh hoạn. Một mặt anh rất thích tinh thần trọng nghĩa khí của Đường Hiểu Ân, có lẽ đây cũng là lí do đầu tiên tại anh đối với cô có cảm thấy kinh ngạc, nhưng mặt khác ——
Anh hận không thể hung hăng xoá sạch sự ngu ngốc này của cô, bởi vì việc này làm anh cảm nhận sâu sắc mình thật xấu xa.
Anh muốn lúc nào cô cũng vấp phải trắc trở để hiểu được tình người ấm lạnh, sau khi bị thương khắp người, còn có thể bênh vự kẻ yếu như vậy hay không?
Nếu như có, liền chứng tỏ anh thua thảm bại, anh cam nguyện buông tha mảnh đất cô nhi viện Mary; nếu không có, chứng tỏ đây là tính người, anh cũng không hề tổn thất.
Nhưng trong lòng, anh vừa hy vọng Đường Hiểu Ân có thể làm được yêu cầu của anh, đừng làm anh thất vọng, uổng phí điều kiện đãi ngộ của anh.
Loại tâm tư này thật là quá phức tạp đi?
“Cảnh Thư, cậu cảm thấy người cuối cùng chiến thắng cuộc giao dịch này là ai?” Ánh mắt Ôn Mỹ Phách nhìn Đường Hiểu Ân đứng ngoài cửa, nụ cười bên mội thật rực rỡ, rực rỡ đến —
Có chút gian trá.
Làm thế nào để trong vòng một tháng kiếm được ba trăm vạn đây? Đường Hiểu Ân rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Mượn tiền thì không thể được, ngoại trừ quy định của Ôn gian thương, vay tiền cũng không phải tác phong làm việc của cô, chuyện như vậy dựa vào mình mới có ý nghĩa, anh Cảnh Thư từ trước đến nay rất thông minh cũng không thể giúp cô nghĩ cách.
Ngồi trước bàn làm việc hơn nửa đêm, sống lưng Đường Hiểu Ân vừa cứng vừa đau, sổ ghi chép trước mắt trống rỗng, ngược lại cán bút trong tay sắp bị cô cắn nát rồi, loại cảm giác này giống như học sinh cuối kì thi để bài trắng, ép cô sắp phát điên.
Nhất định phải có cách trong vòng một tháng kiếm được ba trăm vạn, nhưng đầu óc đần độn của cô không nghĩ được, đổi lại là anh Cảnh Thư thì gấp đôi ba trăm vạn cũng không có vấn đề. Cô thấy thật tốt khi anh Cảnh Thư bị Ôn gian thương hạ lệnh cấm chế, bằng không cô cũng không cần đối với giấy trắng ngẩn người.
Trái với Đường Hiểu Ân đang căng thẳng thần kinh, lúc này Ôn Mỹ Phách ngồi trong phòng khách cực kì nhàn nhã nhẹ nhõm, chân dài của anh thoải mái đung đưa, một thân quần áo ở nhà màu xanh dương nhạt, sống mũi có đôi kính không gọng, khiến khuôn mặt đẹp trai của anh nhìn càng trẻ hơn.
Hôm nay khác mọi hôm là anh không ở lầu ba làm việc, ngược lại tuỳ tiện ngồi trên ghế salon cách cô ba bước chân suy luận tiểu thuyết.
Anh nhất định là cố ý! Đường Hiểu Ân phẫn hận nghĩ. Biết rõ sự xuất hiện của anh sẽ cho cô áp lực vô hình, còn cố ý không đi, rõ ràng là muốn nhìn cô thất bại.
Giống như cảm nhận được ánh mắt cô tràn đầy địch ý, mắt Ôn Mỹ Phách cũng không nâng, đôi mắt đẹp bờ môi mỏng nói ra lời nói lành lạnh rỗi rãi. “Ngồi hơn nửa đêm, không biết thân ái cô đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Tim đập mạch, ánh mắt Đường Hiểu Ân nhìn anh đề phòng hơn, sau đầu anh có mắt sao? Nếu không tại sao anh biết cô đang trừng anh? “Tôi nói rồi không cho phép gọi tôi là thân ái.” Ngẩn người, cô cắn răng nói.
“Tiểu thư Đường Hiểu Ân, cô nghĩ ra cách chưa?” Anh tỏ vẻ không sao nhún vai, biết nghe lời hỏi cô.
“Đang suy nghĩ.” Cô buồn buồn nói, rất không nguyện ý thừa nhân trước mắt đầu óc cô trống rỗng.
Cô không thể nghĩ ra cách kiếm tiền, nếu hỏi làm thế nào để Vũ Đạo phát dương quang đại, cô lập tức có thể viết rất nhiều cách.
“Cô thật sự cảm thấy mình có thể thắng sao?” Ôn Mỹ Phách ngoái đầu nhìn cô, bên môi nâng lên nụ cười làm người ta hận nghiến răng nghiến lợi. “Nếu bây giờ cô nhận thua, có lẽ tôi sẽ từ bi cho cô cơ hội, coi như giữa chúng ta chưa hề có giao dịch.”
“Thật sự cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi sẽ không chưa đánh mà thua!” Không sợ đón nhận ánh mắt anh, đôi mắt trong trẻo của Đường Hiểu Ân như muốn phun lửa.
“Được rồi! Nếu như cô đã nói vậy…” Vẻ mặt giống như có chút tiếc nuối, Ôn Mỹ Phách đổi tư thế ngồi thoải mái, “Vậy thì tiểu thư Đường Hiểu Ân, tầng hai từ trên xuống trong tủ lạnh có sữa bò, phiền cô lấy cho tôi.”
Cây bút máy trong tay sắp bị cô bẻ gãy, Đường Hiểu Ân hung hăng lườm nguýt sau đầu anh, hận không thể chọc thủng hai lỗ trên đó. “Ôn gian —— tổng giám đốc Ôn có thể tự mình lấy chứ? Phòng bếp cũng không xa.” Cô là vệ sĩ chứ không phải người giúp việc, không có lý do mặc anh sao bảo.
“Dĩ nhiên tôi có thể tự mình lấy, nhưng đây là cơ hội để cô luyện tập.” Ôn Mỹ Phách lười biếng lật trang sách.
“Luyện tập cái gì?” Cô cau mày, nghe được trong lời anh có ý.
“Luyện tập làm nô lệ nha! Sau khi đánh cược có thể có một ngày cô sẽ phải làm,” Khi cười, má Ôn Mỹ Phách có lúm đồng tiền nhìn như thiên sứ thiện lương vô hại, nhưng lại nói ra những lời làm người ta cắn răng nghiến lợi. “Bởi vì lần giao dịch này cô thua, chắc chắn rồi.”
“Tôi sẽ không thua.” Rắc một tiếng, bút máy bị bẻ gãy, Đường Hiểu Ân mất thật nhiều sức mới có thể khống chế không đập bẹp anh. “Tôi tuyệt đối không thua!”
Ôn Mỹ Phách không nghĩ ra chuyện gì vui vẻ hơn khi dễ người tốt? Nhất là khi dễ Đường Hiểu Ân ngông nghênh, cô không chịu thua làm sự xấu xa của anh hoàn toàn bị kích thích, thậm chí có khuynh hướng diễn càng mãnh liệt hơn. Khó trách gian thần ngày xưa sống tương đối lâu, vì mỗi ngày đều hài lòng; trái lại người tốt, chỉ có thể cắn chặt hàm răng kiễn nhẫn làm việc……….
Giống như Đường Hiểu Ân bây giờ đang cắn răng nghiến lợi trừng anh?
Ôn Mỹ Phách ra hiệu cho thư ký tiễn khách xuống lầu, không ngờ anh mới quay đầu lại, lập tức nhìn thấy con ngươi lành lạnh sáng chói, trong đó hiện ra ánh lửa giống như muốn thiêu đốt anh đến một mảnh vụn cũng không còn.
“Người xấu!” Đôi tay nhỏ bé của Đường Hiểu Ân nắm chặt thành quyền, trên khuôn mặt tuyệt mĩ đầy sự khinh bỉ. “Đây rõ ràng là bản hợp đồng không công bằng.” Lại có người vô tội bị lừa.
Nhẹ nhàng à một tiếng, Ôn Mỹ Phách nhíu mày. “Thì ra cô đã xem nó.”
“Tôi chỉ nhìn qua thôi.” Từ đáy lòng Đường Hiểu Ân cảm thấy bất bình thay người đàn ông vừa mới rời đi, nhìn bộ dáng đàng hoàng trung hậu của anh, nhất định không phát hiện bản hợp đồng này đầy cạm bẫy, không tới ba năm, Ôn Mỹ Phách có thể quang minh chính đại nuốt chửng công ty anh.
“Hả? Cô chỉ nhìn qua mà phát hiện ra ảo diệu bên trong?” Anh không dùng hai từ “cạm bẫy” để hình dung, dùng “ảo diệu” có lẽ tốt hơn.
“Xem cô rất có thiên phú, ngay cả cảnh sát phải xem kỹ mới phát hiện ra.”
Giống như không nghe thấy lời khen của anh, Đường Hiểu Ân vội vàng bước một bước đến gần anh. “Chẳng lẽ anh không thấy mình hành động rất ti tiện sao?”
Mày từ từ nhăn lại, biểu tình của Ôn Mỹ Phách có chút quỷ quyệt. Xác thực, anh hi vọng cô ghét mìn, nhưng dùng ti tiện để hình dung anh hình như hơi quá.
“Chẳng lẽ cô chưa từng nghe cá lớn nuốt cá bé, thương trường như chiến trường sao?” Anh chậm rãi hỏi ngược lại.
“Coi như là làm ăn, cũng phải có quy tác với lương tri chứ!” Cô không tuỳ tiện mà nói.
“Vô gian bất thương (không gian trá không phải thương nhân), đây là lời lẽ chí lý từ xưa truyền lưu rồi.”
“Đây chẳng qua là thương nhân vì mình mà biện giải!” Ở cùng anh càng lâu, anh gian ác khiến cô tức giận.
Nhướng mày, Ôn Mỹ Phách nhìn kỹ khuôn mặt tuyệt mĩ của cô, tính tình hư hỏng tiềm ẩn hoàn toàn bị kích thích. “Cô luôn miệng nói quy tắc cùng lương tri, cô có thể chứng minh cho tôi xem không?” Anh bình thản nói.
“Cái gì?” Đường Hiểu Ân liền giật mình, cô phát hiện chỉ cần nói chuyện cùng Ôn Mỹ Phách, rất dễ dàng bị anh dắt mũi.
“Cô chứng minh cho tôi xem nha! Sử dụng quy tắc cùng lương tri như cô nói,” Ôn Mỹ Phách khẽ cúi người, gương mặt anh tuấn quá gần cô, làm cho cô nhìn rõ trong con ngươi của anh không hề che giấu sự mỉa mai. “Nếu như cô bất mãn với hành động của tôi, hãy dùng cách như cô nói trong một tháng kiếm được ba trăm vạn để chứng minh tôi sai, nếu cô không làm được, như vậy về sau tôi không muốn nghe những lời nhảm nhí này nữa.” Giọng điệu của anh rất nhẹ, nhưng có khả năng dao động lòng người.
Đúng vậy! Mau chứng minh cho anh thấy, anh cực kỳ mong đợi cùng cô giao đấu!
Ngực kịch liệt phập phồng, Đường Hiểu Ân không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt nhìn như vô hại thật ra rất sắc bén của anh.
“Tôi biết rồi, đến hôm đó tôi muốn anh rút lại lời hôm nay.” Cô lạnh lùng đáp lại.
“Chậc chậc, hình như cô chưa bao giờ biết sợ.” Lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, Ôn Mỹ Phách cười tràn đầy ý vị sâu xa.
Muốn anh rút lại lời nói? Thật là khẩu khí rất lớn, cô là người duy nhất dám nói chuyện với anh như vậy, làm anh vừa hưng phấn vừa mong đợi, hi vọng cô sẽ không thua quá thảm.
“Trong từ điển của Đường Hiểu Ân tôi không có hai chữ “Thất bại”.” Cô bướng bỉnh kiêu ngạo trả lời.
Đáy lòng cơ hồ nên vì cô âm thầm hoan hô rồi, nhưng anh vẫn giữ nguyện khuôn mặt cười ôn hoà: tâm tình sảng khoái xoay người lách qua.
“Đường Hiểu Ân, tôi mỏi mắt mong chờ.”
“…….. Anh Cảnh Thư, anh nghe Ôn gian thương nói như vậy, có phải tức chết không!” Giống như cái đuôi bám theo sau Lương Cảnh Thư, Đường Hiểu Ân tức giận oán trách. “Em nhất định phải thắng, em không nuốt trôi giọng điệu đó.”
“Hiểu Ân, em không nên chọc giận tổng giám đốc.” Lương Cảnh Thư loay hoay như con quay cuối cùng cũng ngừng tay, thở dài thật sâu. “Chọc giận ngài ấy không tốt cho em, sẽ chỉ làm ngài ấy càng tuyệt hơn.”
“Anh Cảnh Thư, anh nhất định có cách phải không? Anh nhất định có cách giúp em chiến thắng Ôn gian thương.”
Nhíu chặt lông mày, Lương Cảnh Thư khó xử nhìn cô, lời cảnh cáo của Ôn Mỹ Phách vang lên bên tai anh. “Anh không thể giúp em.” Anh tuyệt đối trung thành với tổng giám đốc.
“Em không có muốn anh giúp một tay, em chỉ bảo anh chỉ em một phương hướng thôi.” Cá tính của cô từ trước đến giờ quật cường, hơn nữa lần này, cô tuyệt đối nuốt không trôi giọng điệu đó.
“Phương hướng?”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .